Chương 27

Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!

13.667 chữ

15-12-2022

Cố Duyên Chu vừa nói vừa kéo khăn lông trên máy chạy bộ đến, hai ba phát lau xong mồ hôi trên tóc, liền tùy ý vắt khăn lông trên cổ: “Không phải hot search, là cái tôi tag cậu, không thấy hả?”

“…… Không,” Thiệu Tư xoa xoa huyệt thái dương, “Nơi đầu sóng ngọn gió, anh còn tag tôi.”

Cố Duyên Chu: “Cậu xem sẽ biết.”

Anh nói xong, lại dừng một chút, đổi đề tài nói: “Có người tên Dương Trạch, cùng công ty với cậu hả?”

“Đúng vậy, anh quen à?” Thiệu Tư nhớ tới ngày đó dùng di động của Cố Duyên Chu gọi điện thoại cho Vương đội, trong danh bạ có tên này, nghĩ hẳn là quen biết.

Cố Duyên Chu thản nhiên nói: “Gặp mặt một lần.”

Thiệu Tư không quá để ý ‘ờ’ một tiếng, lại nghe Cố Duyên Chu bổ sung: “Ở hiện trường thử vai «Mặt nạ», ngày đó tôi vừa vặn đi ngang qua.”

Gặp mặt một lần, vừa vặn đi ngang qua, liền lưu số di động người ta.

Công lực lì lợm la liếm của Dương Trạch này thâm hậu há.

Thiệu Tư lại cân nhắc trong lòng, kỹ thuật diễn nát như vậy, còn có thể đi thử vai hả?

Cơ mà cũng chỉ là nghĩ trong lòng, chưa nói ra miệng, hắn và Cố Duyên Chu còn chưa có quen thuộc đến mức đó.

“Hắn thử vai thông qua,” Cố Duyên Chu đi lên lầu hai, chuẩn bị lấy quần áo tắm rửa, “Kết quả hôm nay Âu đạo mới vừa biết được, cảnh thử vai đó có người lộ đề cho hắn.”

Dương Trạch chưa bao giờ là phái thực lực, kỹ thuật diễn căn bản không được. Mà mỗi yêu cầu thử vai nhân vật của Âu đạo, đều là căn cứ vào nhân vật, ra đề mục ở hiện trường, làm cho bọn họ ngẫu hứng phát huy.

“Đã bao nhiêu năm, còn không có chút tiến bộ.” Thiệu Tư nhỏ giọng nói.

Hắn thuộc làu những kỹ xảo Tề Minh quen dùng, bỏ tiền mua đề, đả thông giám khảo, đảo đi đảo lại đơn giản chỉ nhiêu đó: “Có điều anh nói với tôi mấy cái này làm gì?”

“Tùy tiện tâm sự,” khi nói chuyện, Cố Duyên Chu đã đi tới lầu hai, anh đẩy cửa ra, “Được rồi tôi cúp đây, cậu nhớ xem Weibo.”

Thiệu Tư nghĩ tới nghĩ lui cũng thực sự không nghĩ sẽ là đáp án ‘tùy tiện tâm sự’ này: “Ê!”

Sau đó hắn liền nghe được đầu kia điện thoại truyền đến hai tiếng cười trầm thấp, giọng nói trêu đùa của người đàn ông truyền vào lỗ tai hắn: “Còn muốn tiếp tục trò chuyện à?”

Thiệu Tư bị anh nói mà cứng người: “…… Không có.”

“Tôi ở phòng tắm, cầm điện thoại cởi quần áo không tiện.” Cố Duyên Chu lại nói, “Nếu cậu muốn nói tiếp, chờ tôi tắm rửa xong đã.”

Lúc Cố Duyên Chu nói ‘cởi quần áo’, ‘tắm rửa’, cắn chữ bật hơi đều hết sức phạm quy, trong đầu Thiệu Tư tức khắc hiện ra hình ảnh không đuổi đi được.

Tận đến khi trong điện thoại dần dần truyền đến một trận tiếng nước, lúc này Thiệu Tư mới phục hồi tinh thần lại, nhấc chân đi vào trong phòng họp, mặt không đổi sắc nói: “Không muốn nói, hẹn gặp lại.”

Cố Duyên Chu: “Ừm, ngày kia gặp.”

Ngày kia, «Mặt nạ» chính thức khởi động máy.

Hội nghị thật sự nhàm chán, Thiệu Tư làm ổ ở chỗ ngồi không chớp mắt, tự cho là bí ẩn mà cúi đầu chơi di động.

Lý Quang Tông thật muốn nói cho hắn biết, động tác này của cậu nhìn từ trước mặt thật sự là thấy không sót gì có được không.

Thiệu Tư lên Weibo, tìm được cái Weibo Cố Duyên Chu tag hắn, sau đó hắn thiếu chút nữa đánh nghiêng ly trà trong tay.

Lý Quang Tông đang ghi chép, nghe được động tĩnh ngẩng đầu hỏi: “Làm sao vậy?”

Thiệu Tư nhìn chằm chằm màn hình di động, dở khóc dở cười.

Hóa ra là nick đại V chính thức của cục cảnh sát là “Công an Long Nham” phủ định lời Vương XX, nói là bên Vương XX nói bậy, cũng tuyên bố muốn mời Vương XX đến cục cảnh sát uống trà.

Cố Duyên Chu share cái Weibo này, cũng tag Thiệu Tư: Mau tới cám ơn chú cảnh sát nào Thiệu Tư.

Thiệu Tư theo cái của Cố Duyên Chu tiếp tục share: Cám ơn chú cảnh sát 😄

Đụng tới hai người bọn họ, Vương XX cũng đúng xui xẻo, tiết tấu đang dẫn dắt tốt lại bị rối loạn.

Hiện tại đang nhanh chóng thoát cương theo phương hướng không dự đoán được.

—— Lão phu bấm tay tính toán hẳn là có chuyện lớn phát sinh.

—— Tôi thế mà một chút cũng xem không hiểu phát triển này, thế giới này đến tột cùng làm sao vậy?

—— Nam sinh trầm mặc, nữ sinh rơi lệ! Cảnh sát chặn ngang một chân đến tột cùng là vì sao! Giữa hai vị ảnh đế và cục trưởng có chuyện gì không thể cho ai biết…… Thực xin lỗi tôi bịa không nổi nữa.

Bất luận bên ngoài đàm luận như thế nào, ngày tháng vẫn phải trôi qua.

Sau khi từ công ty trở về, Thiệu Tư ở nhà ngủ cả ngày.

Buổi tối bảy tám giờ, Liễu Kỳ gọi một cuộc điện thoại cho hắn, Thiệu Tư mơ mơ màng màng chỉ nghe được hai chữ ăn cơm.

“Chuyện lần trước…… thật sự rất muốn cám ơn các anh đàng hoàng, có thể mời anh và anh Chu cùng nhau ra ăn một bữa cơm không?”

Thiệu Tư xoay người, hàm hồ nói: “Tôi với hắn gần đây tai tiếng quấn thân, sợ là không tiện lắm.”

Vương XX nhất định sẽ phái người mọi thời tiết đi theo bọn họ, càng đừng nói cùng nhau ra ngoài ăn cơm, ngày kia vào đoàn phim chỉ sợ cũng không được an bình.

Tuy rằng hắn không ngại, nhưng hiện tại xảy ra scandal này, ảnh hưởng không chỉ mình hắn, liên lụy Cố Duyên Chu, hắn không thể tùy hứng.

Liễu Kỳ xấu hổ cười hai tiếng, cũng cảm thấy mình nói lời này có hơi bị ngu ngốc, cô im lặng chốc lát, lại nói: “Vậy, qua một đoạn thời gian, em có thể tới đoàn phim tham ban các anh không, em nấu canh hay gì đó mang lại cho hai anh……”

“Ừm, được.”

Sau khi nói xong mấy câu đó, hai người đều im lặng hồi lâu, Thiệu Tư vừa muốn nói không có việc gì tôi liền cúp, Liễu Kỳ đột nhiên mở miệng, giống như đã ấp ủ hồi lâu: “…… Anh Thiệu, anh, anh thấy thế nào về đồng tính luyến ái?”

Thiệu Tư sửng sốt: “Vì sao hỏi vậy?”

Đương nhiên Liễu Kỳ ngại nói là bởi vì em cảm thấy anh và Cố Duyên Chu đi cùng một chỗ có cảm giác CP rất mạnh……

“Em chỉ thuận miệng hỏi thôi, không có gì, anh coi như em đang nói hươu nói vượn đi……”

Liễu Kỳ còn chưa nói xong, đã nghe Thiệu Tư rất là nghiêm túc trả lời cô: “Tôi nói, chỉ cần tôi thích, cái gì cũng sẽ không để ý.”

[Thật là một thằng nhóc cuồng vọng,] hệ thống xem thế là đủ rồi, không chút lưu tình đâm thủng, [nhưng mà đến nay cậu cũng chưa từng thích ai, nói cứ như rất có kinh nghiệm vậy.]

[…… Mày có ý kiến hả?]

Thiệu Tư đang chuẩn bị cúp điện thoại, Liễu Kỳ lại lải nhải nói một chốc: “Anh Thiệu, em đột nhiên cảm thấy hết thảy trước kia đều như là một trò chơi không lo không nghĩ. Sau ngày đó, trong một đêm em hiểu rõ rất nhiều chuyện —— đặc biệt là lúc Lục Gia Huy bóp cổ em thiếu chút nữa sống sờ sờ giết chết em…… nó rèn luyện em, không ngừng mài giũa em……”

“Người đã đi một chuyến bên lề sinh tử, em bắt đầu nghĩ, vì sao em muốn vào cái giới này…… Em suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn quyết định ở lại, em muốn ở lại, dựa vào chính bản thân chậm rãi nỗ lực, em muốn biến thành người giống anh và anh Cố. Tựa như mặt trời, cho người khác dũng khí sống tiếp……” Tựa như các anh cho em vậy.

Liễu Kỳ tiếp tục nói, “Anh cảm thấy em lựa chọn đúng không?”

“Em cảm thấy đúng, liền đúng.” Đôi mắt nửa khép của Thiệu Tư đã hoàn toàn mở, thật sự tỉnh táo, “Chỉ cần em cảm thấy đúng, thì cứ nỗ lực chạy về phía trước.”

Hắn nghĩ nghĩ, lại lấy lời Vương đạo ra để nói với cô: “Nhưng nếu so sánh em với một con thuyền, em phải biết rõ ràng neo của em ở nơi nào.”

Liễu Kỳ trầm ngâm nói: “Cám ơn…… em biết rồi.”

Sau khi ngắt điện thoại, cách hồi lâu hệ thống mới nói: [cậu thì sao, cậu cảm thấy cái gì là đúng? Tôi vẫn luôn quên hỏi cậu, vì sao lựa chọn giới giải trí?]

Lúc ấy hắn có rất nhiều loại lựa chọn, tấm màn đen ở giới giải trí xác thật nhiều, nhưng những nghề khác cũng có.

Thiệu Tư chậm rãi nhắm mắt lại, không có trả lời.

Buổi tối này, bởi vì một cuộc điện thoại của Liễu Kỳ, có vẻ đặc biệt nặng nề.

Những lời nói kia xoay vần trong lòng Thiệu Tư.

Vì sao lựa chọn cái giới này?

Nói từ tư tâm, là muốn được người khác nhớ kỹ, muốn sống vô số cuộc đời trong sinh mệnh tùy thời có khả năng kết thúc này.

Thiệu Tư nhớ rõ lúc hắn còn rất nhỏ, đại khái là tiểu học.

Chủ nhiệm lớp ngày thường hung dữ nhưng ngày đó đặc biệt dịu dàng, cũng không có phạt mấy bạn lên lớp ầm ĩ. Trước khi hết giờ, cô bật một đoạn băng. Băng cassete xoay từng vòng từng vòng trong máy, phát ra không phải bài khoá tiếng Anh, mà là giọng hát của một người đàn ông.

Giọng hát của người đàn ông đó đã sớm mơ hồ, có chút mông lung hát ê ê a a, mọi người cũng nghe không rõ hắn đang hát cái gì.

Một bài phát xong.

Cô giáo nói, anh ấy là thần tượng của cô, anh ấy đã qua đời sáu năm.

Anh ấy tên Diệp Thanh.

Sau đó Thiệu Tư lại đi tìm poster Diệp Thanh, chỉ có thể tìm được mấy tấm trắng đen, chất lượng thô ráp.

Mơ hồ có thể thấy được hắn thân là một người đàn ông, nhưng mặt mày lại lãnh diễm.

Là một con hát, sau khi hóa trang hát vai nữ, thiên kiều bá mị.

Nói đến con hát, lần này Thiệu Tư đóng vai nam thứ trong «Mặt nạ», cũng là một con hát.

Tẩm ra khí khái, vạt áo tung bay, hoa văn phiền phức giống như nước chảy đảo quanh trên không trung. Hắn thấp hèn chế nhạo nịnh hót, là tiểu nhân vật mà người trong thiên hạ khinh thường, nhưng hắn cũng là nhân vật nhìn thấu hết thảy, đôi khi hút điếu thuốc, thân thể lại thanh tuấn đĩnh bạt như tùng trúc.

Mặt nạ tràn ngập các loại nhân tính mâu thuẫn.

Hai ngày sau, Thiệu Tư vào đoàn.

Ngày khởi động máy, các lộ truyền thông chen chúc tới. Tất cả đều là tới vì Thiệu Tư và Cố Duyên Chu.

Kết quả đều bị Âu đạo mời vệ sĩ ngăn ở bên ngoài.

“……”

Con người Âu đạo, hoàn toàn không giống Vương đạo, Vương đạo tương đối bình dân, mà Âu đạo tương đối nhiều ý tưởng.

…… Nói tóm lại, là kỳ quái.

Thiệu Tư đi con đường thẳng tới thành điện ảnh, theo lý thuyết truyền thông không vào được. Nhưng mà Thiệu Tư vừa xuống xe bảo mẫu, đã lập tức bị đồng chí truyền thông thần thông quảng đại dùng đèn flash lóe mù đôi mắt, một đám microphone hận không thể chọt đến trên mặt hắn.

“Lần này hợp tác với Cố ảnh đế, anh có cảm tưởng gì hay không?”

“Lời đồn anh và Cố ảnh đế kết hôn là thật chăng?”

“Các anh và cục công an Long Nham có quan hệ gì?”

“……” Thiệu Tư tháo kính râm xuống, trong khoảnh khắc kia rất muốn chửi má nó.

Lý Quang Tông thay hắn ngăn cản mấy paparazzi càng dựa càng gần, quay đầu nói với Thiệu Tư: “Cậu về trong xe trước đi!”

Thiệu Tư nghe lời xoay người, góc áo lại bị người ta túm: “Đừng đi mà, nói vài câu thôi, xin hỏi đối với việc Vương XX tiết lộ sáng nay……”

Lý Quang Tông nhìn đến sắc mặt Thiệu Tư, cho dù ứng phó truyền thông ứng phó đến sụp đổ, vẫn bớt thời giờ dặn dò Thiệu Tư: “Ba à, đừng xúc động, ngàn vạn lần không thể động thủ…… Đừng động nha, thật sự không thể động thủ đâu.”

Trong lúc giằng co, một chiếc xe khác từ bên ngoài theo cùng tuyến đường lái vào, truyền thông tức khắc dời tầm mắt, đôi mắt bọn họ đều đang tỏa sáng, nhìn đến biển số chiếc xe kia liền biết là ai: “Cố Duyên Chu! Cố Duyên Chu tới! Chặn kín!”

Hai đương sự đụng nhau, bọn họ đương nhiên không thể buông tha thời cơ tốt này.

Từ thật xa Trần Dương đã nhìn thấy phía trước đầu người chen chúc, hắn vừa định bảo tài xế quay đầu lái ra ngoài, Cố Duyên Chu liền giành trước hắn một bước nói: “Tiếp tục lái.”

“Cái này……” Trần Dương tự nhận ngày thường đầu óc nghệ nhân nhà mình dùng khá tốt, sao hôm nay lại không quá thích hợp vậy, “Cậu nghĩ sao thế? Tình huống phía trước chúng ta không thể cứng đối cứng được.”

Cố Duyên Chu tùy ý bẻ khớp hai ngón tay, không tỏ ý kiến.

Trần Dương đã hiểu, hắn thở dài, nói với tài xế: “Lái về phía trước đi.”

Nói xong, hắn mở điện thoại chuẩn bị gọi cho Âu đạo, để ông kêu mấy vệ sĩ lại đây.

“Âu đạo, là thế này, chúng tôi đến lối đi an toàn, kết quả bị truyền thông chặn, đúng vậy, cũng không biết bọn họ vào bằng cách nào, ngài có thể……” Trần Dương còn chưa nói xong, Cố Duyên Chu đã khom lưng kéo cửa xe ra đi xuống, hắn vội vàng kêu, “—— Duyên Chu cậu làm gì đó! A thật là, điên mất.”

Thiệu Tư đang do dự nên dùng phương thức gì vứt cái tay túm góc áo hắn không bỏ, không hề dự liệu, bên tai truyền đến một tiếng nói nhỏ quen thuộc: “Cậu ngốc sao?”

Hắn nghe mà sửng sốt, lúc ngẩng đầu liền nhìn thấy Cố Duyên Chu nắm cổ tay phóng viên kia, trong ánh mắt toàn là khí độ bình tĩnh. Ánh mắt Cố Duyên Chu đảo qua bảng tên trước ngực phóng viên, nói: “Bạn…… phóng viên tuần san Giải trí mới này, mời bạn buông tay.”

Tay phóng viên kia lập tức buông lỏng.

Thiệu Tư thầm nghĩ, dựa vào cái gì Cố Duyên Chu một câu là được, mà hắn vừa rồi nhẫn nại tính tình khuyên can mãi cũng vô dụng.

……

Rốt cuộc là đạo đức chôn vùi hay là nhân tính mất đi.

Cố Duyên Chu đã đứng ra, Thiệu Tư cũng không thể tiếp tục chui vào trong xe nữa.

Hắn đành phải xoay người, vai sóng vai đứng cùng Cố Duyên Chu, đối mặt đèn flash càng thêm mãnh liệt, cau mày thật sâu.

“Xin hỏi đến tột cùng là hai người có quan hệ gì?”

Thiệu Tư bị hỏi đến phiền, lấy ra đòn sát thủ mà thường ngày Lý Quang Tông dùng để nói sang chuyện khác: “Hôm nay là ngày vào đoàn, chúng ta tới bàn một chút về đề tài Mặt nạ đi.”

Hắn nói xong, trực tiếp đoạt cái microphone cách hắn gần nhất, giơ lên hỏi Cố Duyên Chu: “Đàn anh Cố, anh cảm thấy kịch bản Mặt nạ này như thế nào? Nhân vật Tưởng Phương đối với anh mà nói thì khó khăn lớn không?”

Cố Duyên Chu thật không ngờ Thiệu Tư sẽ dùng chiêu giọng khách át giọng chủ, nhướn mày lên, theo hắn tự biên tự diễn: “Mặt nạ ở trên văn học có địa vị không thể lay động, lần này thực vinh hạnh, cũng thực may mắn có thể sắm vai nhân vật Tưởng Phương, vì sao nói là may mắn ư —— bởi vì kỳ thật ngay từ đầu tôi thử vai, không có thành công.”

Thiệu Tư: “Hửm? Thế mà còn có việc này ư?”

Cố Duyên Chu hơi mỉm cười: “Đúng vậy, cho nên tôi không phải người thích hợp nhất với nhân vật Tưởng Phương, đối với tôi mà nói, cũng là một lần khiêu chiến hoàn toàn mới…… Lại nói, cậu thì sao? Nghe nói lúc cậu thử vai cũng biến đổi bất ngờ nhỉ.”

Thiệu Tư cố ý đối nghịch với anh, nói: “Không có mà, hoàn toàn không có. Tôi rất thuận lợi, nhân vật đó rất thích hợp với tôi.”

Tất cả truyền thông ở đây bị hai tên so deep này đoạt diễn đoạt đến á khẩu không trả lời được: “……”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!